The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội


Phan_53

“Vậy phải đánh đến bao giờ? Không nên không nên.” Lão Khương phủ quyết đề nghị của Diêu Kế Tông, kiên định nói: “Chuyện tới đây, ta không thể không xuất đầu lộ diện.”

“Lão Khương, ông có bản lĩnh gì chưa thể hiện sao?” Diêu Kế Tông mừng rỡ hỏi.

“Người đã quên thất bước đổ của ta rồi sao?” Lão Khương vừa nói vừa lấy ra một túi cung tiễn.

Diêu Kế Tông tập trung nhìn vào, lập tức vui mừng nói: “Hảo, Cao Mãnh, ta xem ngươi làm thế nào đây.” Hắn đoạt lấy cung tên từ tay lão Khương, tuy biết mình tiễn thuật không được tốt, nhưng ở khoảng cách này hắn chắc chắn không thể bắn lệch.

Cao Mãnh đang chăm chú cùng Sở Thiên Diêu so chiêu, nhất thời khó phân thắng bại, rồi đột nhiên cảm thấy đầu vai đau nhức, có khi nào là trúng ám khí. Hắn quay đầu, rút từ vai ra một mũi tên nhỏ, dài quá ba tấc, quả nhiên là bị ám toán. Cao Mãnh tức giận, nhìn cung tiễn trong tay Diêu Kế Tông, gầm lên giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi dám ám tiễn đả thương người.” Hắn lập tức vung đại đao, bỏ qua Sở Thiên Diêu, xoay người dũng mãnh xông tới Diêu Kế Tông.

Diêu Kế Tông nhìn khoảng cách của Cao Mãnh với mình, hoàn toàn không chút lo sợ. Hắn ngang nhiên đứng đến bước chân: “Nhất, nhị, tam…”

Những người khác đều biết lợi hại chiêu thất bước đổ của lão Khương, vì thế cũng đồng thanh đếm theo: “Tứ, ngũ, lục, thất, …đổ.”

Bọn họ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng hô một tiếng “đổ”, Cao Mãnh quả thật ầm ầm ngã xuống đất. Hắn thân hình vững chắc, ngã xuống sàn làm vang lên một tiếng to, bụi đất cũng vì thế bay tứ tung. Hắn ngã xuống, Diêu Kế Tông cũng hồi phục tinh thần nói: “Lão Khương, thất bước đổ của lão thật sự lợi hại, không thua gì vũ khí sinh học hiện đại.”

“Vũ khí gì cơ?” Lão Khương nghe không hiểu. Diêu Kế Tông vội sửa lời, nói: “Là so với đao kiếm còn lợi hại hơn.”

Sở Thiên Diêu thu lại nhuyễn kiếm, chăm chú nhìn Cao Mãnh đang nằm úp dưới sàn nhà, đoạn ngẩng đầu nhìn Diêu Kế Tông. Sắc mặt trầm xuống nói: “Ngươi tại sao lại làm như vậy, ám tiễn đả thương người, đâu có thể coi là hảo hán.”

“Tứ lang, đúng là ta đã ám tiễn đả thương người, nhưng ta cũng là vì muốn tự vệ thôi. Hơn nữa, ta cũng chỉ làm cho hắn bất tỉnh, còn hắn lại muốn lấy mạng ta. Quang minh chính đại giết người là anh hùng hảo hán, còn ta ám tiễn đả thương người để tự bảo vệ mình, ta là đồ vô sỉ chứ gì?” Diêu Kế Tông giận dỗi nói, Sở Thiên Diêu nhất thời á khẩu không trả lời được.

Một lúc lâu sau, nàng lấy lại tinh thần nói: “Hiện tại ngươi làm hắn bất tỉnh, ngươi định xử trí hắn thế nào?”

“Ta có thể làm gì hắn được chứ, đem hắn đi hầm chắc? Ta ăn thịt hắn không bằng ăn thịt cẩu. Ta nhiều nhất chỉ làm hắn hôn mê, qua vài canh giờ hắn sẽ tự tỉnh để trở về nhà thôi.”

“Diêu công tử, ngài định đem hắn đi đâu.” Lão Khương hỏi.

“Tùy tiện để hắn xuống phòng giết mổ bên dưới là được rồi, để người to lớn như vậy ở giữa quán, quả thực không tiện.” Đại Phú ở một bên nói xen vào.

Đồ tể Trương Tam nghe hắn nói, vội vàng xua tay: “Không nên không nên, đem hắn đi đâu thì đi, đừng xuống chỗ ta, ta vốn làm thịt lợn, cũng chưa đổi nghề sang bán thịt người. Tâm địa của ta lương thiện, tâm hồn trong sạch, nhất thời không làm được việc đó.”

Đám người bên kia đồng loạt cười rộ lên, Diêu Kế Tông cũng cười: “Thật không dám làm phiền các huynh đệ nữa. Như vậy đi, ta kêu một chiếc xe đưa hắn về là được rồi.”

“Đưa hắn về đâu?” Sở Thiên Diêu hỏi.

“Đương nhiên là về Long ngũ gia phủ, chứ không lẽ mang về nhà ta để ta hầu hạ hắn.

Diêu Kế Tông nhờ một người rảnh rỗi đi gọi xe, đám người còn lại ba chân bốn cẳng đỡ Cao Mãnh lên xe. Người này, chẳng khác gì khách Vip. Theo ngôn ngữ của Trương Tam mà nói thì: “So với lợn chết còn sướng hơn.”

Xa phu nhìn vậy vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại thấy một bên là vò rượu, mới cười nói: “Vị đại gia này uống quá nhiều rượu, mới say thành như thế sao?” Đoàn người mừng rỡ vì sự hiểu lầm của hắn, cũng không giải thích gì thêm. Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu giống hai kẻ áp tiêu đi theo xe. Ra khỏi cổng nông mậu thị trường mới chợt nhớ ra, không biết kêu xa phu đi hướng nào mới đúng. May mắn xa phu xen vào nói: “Long ngũ gia phủ, ta biết, ta nhát định sẽ đưa người về đến nơi.”

“Vậy nếu bọn họ hỏi là ai cho người đưa về, ông cứ nói là do một người họ Diêu.” Dù sao Cao Mãnh tỉnh lại cũng sẽ nói rõ hết sự tình, hắn tự mình thú nhận, cũng coi như dám làm dám chịu. Diêu Kế Tông bàn bạc với xa phu xong, liền cùng Sở Thiên Diêu xuống xe.

Chương 14

Vừa xuống xe, Diêu Kế Tông đã nhìn thấy một tửu lâu ngay gần đó, vội nói: “Tứ lang, vừa rồi may có ngươi rút kiếm tương trợ, đã cứu mạng ta, ta mời ngươi ăn cơm.”

Sở Thiên Diêu không đồng tình, dậm chân không thôi: “Không cần, Diêu Kế Tông, ngươi dẫn ta đi lấy xiêm y đi.”

“Tứ lang, xiêm y đó để ở nhà ta một lúc nữa cũng không sao, bây giờ chúng ta ăn cơm trước đã. Ta buổi trưa còn chưa ăn gì, lại phải cùng tên Cao Mãnh kia đụng võ, bây giờ thực sự đói đến mức không đi nổi nữa rồi. Ăn cơm xong, ta nhất định dẫn ngươi đi lấy xiêm y.” Diêu Kế Tông vừa nói vừa hướng về phía tửu lâu, Sở Thiên Diêu không còn cách nào khác, chỉ có thể theo hắn đi vào. Dù gì cũng đã đi cùng hắn đến đây, lại còn phải thay hắn đánh nhau, lúc này quay đầu chạy lấy người chẳng phải bỏ dở nửa chừng sao.

Diêu Kế Tông quả thực đói, hắn nhanh chóng chọn một bàn gần cửa sổ tọa hạ, lớn tiếng gọi tiểu nhị: “Quán các ngươi có món gì ngon mang hết lên đây. Nhanh nhanh sắp xếp cho công tử ta. Còn nữa, mang thêm một vò rượu lên đây.”

Tên tiểu nhị nghe vậy vội vàng chạy vào trong chuẩn bị, không lâu sau đã mang thức ăn đặt lên bàn. Diêu Kế Tông không câu nệ cúi đầu ăn liên tục, hắn nhất định phải lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch bấy lâu. Một lúc sau, quay sang nhìn Sở Thiên Diêu, vẫn thấy nàng ngồi im, hắn vội nói: “Tứ lang, uống rượu, dùng bữa đi.”

Sở Thiên Diêu vốn không đói, nhưng đã đến đây mà chỉ ngồi nhìn Diêu Kế Tông ăn, quả thực không được tự nhiên. Nàng vì thế cũng cầm chén rượu, tùy tiện uống xã giao vài chén.

Tĩnh An vương phủ.

Yến tiệc đã tàn, Lý Mân xuất cung đã lâu, cũng đến lúc phải trở về. Lý Hơi vừa rồi bị khách khứa chúc rượu quá nhiều, lúc này cả người không tỉnh táo, Nhược Nhược vì vậy phải đỡ hắn về Lưu Tiên Cư nghỉ ngơi. Tĩnh An vương và Vương phi tiễn Lý Mân xuất môn. Phu thê Thụy An vương cũng đi theo từ biệt. Lý Mân thoáng nhìn thấy người thiếu nữ xinh đẹp, kiều diễm đứng sau họ, mới cười nói: “Sướng muội muội, lần trước muội tiến mẫu hậu ta trà…trà tu hành, mẫu thân vẫn luôn miệng khen ngon. Muội làm thế nào vậy? Có thể chỉ bảo để thất hoàng tẩu học hỏi được không?”

“Thất hoàng tử, là muội dùng lá thông, trúc diệp, hoa mai ủ trong tuyết, để trong bình kín. Trong khi cho nước, lại thêm vào hạt thông, trúc và hoa mai, để trong ba khắc là có thể thưởng thức.” Lý Sướng đáp lời Lý Mân về cách pha trà, đoạn chuyển đề tài hỏi: “Đúng rồi, hôm nay thất hoàng tẩu không tới sao?”

“Chúng ta vốn định hôm nay cùng đến, nhưng nàng lại vừa bị nhiễm phong hàn, còn chưa khỏi hẳn, phải ở nhà tĩnh dưỡng ít lâu.” Những lời này hắn đã nói với Tĩnh An vương, bây giờ một lần nữa nói lại cho phu thê Thụy An vương.

“Thất hoàng phi không có gì trở ngại chứ?” Nghe hắn nói vậy, phu thê Thụy An vương vô cùng lo lắng hỏi.

“Không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là được. Chỉ có điều, nàng ở nhà dưỡng bệnh, nhưng tâm tư vẫn nghĩ làm cách nào pha được trà tu hành thật ngon. Nếu không phải tại bệnh, nhất định sẽ đến đây trực tiếp thỉnh giáo Sướng muội muội.” Hắn nói vậy không sai. Thất hoàng phi vốn là người chí hiếu, phàm là những gì hoàng thượng hoàng hậu thích, nàng đều học hỏi để tự tay làm cho bằng được.

“Thất hoàng phi đang bệnh, lại phải hao phí tâm lực, chẳng phải sẽ càng bệnh hơn sao? Sướng Nhi, con tới chỗ thất hoàng phi, giải thích nghi hoặc, cũng là tới thăm bệnh luôn.” Thụy An vương nói.

“Được đấy, Sướng muội muội, thất hoàng tẩu của muội bệnh đã nhiều ngày, ở trong phòng tĩnh dưỡng mãi cũng chán. Có muội đến trò chuyện, bệnh tình nhất định sẽ khá hơn. Muội bây giờ đi cùng xe với ta, lát sau nhất định sẽ sai người đưa muội về tận nhà. Thụy hoàng thúc, người thấy như vậy có được không?” Lý Mân mỉm cười nhìn Thụy An vương nói. Thụy An vương tất nhiên không có ý kiến gì. Vì thế Lý Sướng cùng Lý Mân lên xe trở về hoàng cung.

Lý Mân hôm nay ra ngoài cũng không mặc trang phục bình thường. Dù gì hắn cũng mang thân phận hoàng tử cao quí, hơn nữa lần này lại là thay mặt hoàng thượng đi dự yến tiệc, quả thực đoàn đi cũng có phần long trọng. Xe ngựa hắn đi được chạm khắc tinh xảo, phía trước là một đội ngự tiền thị vệ uy dũng ngất trời. Xung quanh cũng đều có thị vệ võ công cao cường đi theo bảo vệ, ngay sau xe là hai tên thái giám tay cầm phất trần. Cuối cùng là hơn ba trăm kị binh ngự lâm quân tinh nhuệ. Một đoàn nhân mã uy nghiêm long trọng, chậm rãi hành tẩu trên đường cái thành Trường An.

Đoàn người đi đến đâu, đều làm nơi ấy trở nên yên tĩnh lạ kì. Người trên đường thấy hoàng tử đi qua, tuyệt đối không ai dám ngẩng đầu. Toàn bộ phố xá Trường An sầm uất, trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, ai nấy đều cung kính, sợ hãi. Trên đời này, vốn có một thứ có thể làm người ta không thấy mà vẫn sợ, đó chính là sát khí.

Đường phố đang im lặng, đột nhiên có một hắc y nhân, không biết từ đâu xuất hiện, bay tới ngự trên xe. Hắn nhanh chóng đánh bị thương mấy tên thị vệ xung quanh, đoạn quay lại hướng về người trong xe mà phóng kiếm. Đám thị vệ phía trước còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm kia đã….

Đao kiếm vô tình, thanh kiếm kia nhằm thẳng vào Lý Sướng, nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng, làm một chút máu tươi ứa ra. Lý Sướng chưa bao giờ trải qua tình huống nguy hiểm như vậy, nàng sợ hãi đến mức muốn ngất đi. Nhưng đôi mắt kiều diễm kia vẫn theo bản năng nhìn chằm chằm Hắc y nhân, tâm hồn nàng đột nhiên lâm vào chấn động. Đôi mắt thâm trầm, tang thương ấy, tại sao lại quen thuộc như vậy…

Thanh kiếm chắn giữa hai người lúc ấy được ánh sáng mặt trời chiếu vào, tỏa sáng chói ngời. Ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm không hề di chuyển, quả thực hắn không thể tin người trong xe lại là Lý Sướng. Ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang hối hận, thương tiếc, đau lòng.

Lý Mân vừa rồi uống hơi nhiều, vừa lên xe đã có cảm giác lâng lâng say, hắn tranh thủ gục đầu vào một góc nghỉ ngơi. Đột nhiên nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa xe, hắn vội vàng mở to hai mắt, chỉ thấy ánh kiếm sáng như tuyết kia đặt lên cổ Lý Sướng, nhưng lại chần chừ không ra tay. Hắn cũng là người biết võ công, liền nhanh chóng nắm thời cơ, túm lấy Lý Sướng, đồng thời một chân đá văng chuôi kiếm. Lúc này, ngự lâm quân cũng vừa xông tới, nhất loạt truy kích Hắc y nhân. Bốn vị ngự tiền thị vệ xuất chiêu trước, cùng hắc y nhân tỉ võ một phen. Đao qua kiếm lại, chẳng mấy chốc đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi thành Trường An. Dân cư trên đường đột nhiên thấy biến cố, sợ hãi hét toáng lên, mạnh kẻ nào kẻ ấy chạy, thành Trường An nhất thời hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Hắc y nhân thấy tình thế bất lợi, liền dồn hết sức tung ra một chưởng khiến đám người xung quanh phải lùi ra xa. Hắn chỉ một thế xoay người đã biến mất trong đám dân hỗn loạn. Hắn tới nhanh, đi càng nhanh hơn, ám sát không được, liền lập tức thoát lấy thân. Thích khách hơn phân nửa đều là dùng loại ám sát trên đường này. Nếu không sẽ không là thích khách, mà là kéo bè kéo lũ đả thủ.

Bất ngờ gặp thích khách, Lý Mân vì thế cũng hết hẳn cảm giác say. Kẻ nào mà gan lớn như vậy, cư nhiên giữa ban ngày dám tới ám sát hoàng tử.

Tên thủ lĩnh thị vệ kinh sợ quì lạy thỉnh tội: “Thất hoàng tử điện hạ gặp chuyện, thuộc hạ không kịp thời hộ giá, làm cho thích khách suýt nữa có cơ hội… Thuộc hạ đáng chết vạn lần!!”

Lý Mân còn chưa hết chấn kinh, nhưng lại liếc mắt thấy Lý Sướng một bên mặt mày thất sắc, trên cổ còn vương lại vệt máu chưa đông, tức giận nói: “Ngươi tội đáng muôn chết, nhưng niệm tình ngươi là tùy tùng lâu năm, ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Hạn trong ba ngày, không bắt được thích khách, ngươi lập tức mang cái đầu về đây gặp ta.”

Thị vệ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lau mồ hôi trên trán. Hắn gọi ra một đội người ngựa đuổi theo thích khách, đám người còn lại sắp xếp lại đội hình, tiếp tục lên đường trở về cung.

Không lâu sau, đường Trường An lại khôi phục lại tình trạng bình thường. Dân chúng vừa rồi chứng kiến sự việc, giờ đây túm năm tụm ba cùng nhau bàn luận. Trong tửu quán gần đường, Sở Thiên Diêu cùng Diêu Kế Tông ngồi đối diện không ai nói gì. Vừa rồi, Hắc y nhân ám sát thất hoàng tử, bọn họ ngồi trên lầu hai đều chứng kiến toàn bộ.

Diêu Kế Tông vừa rồi thấy đoàn người hoàng gia đi qua dưới lầu, đã cảm thấy được mở rộng tầm mắt, không ngờ phía sau còn có một màn hấp dẫn hơn. Tứ đại thích khách: Chuyên Chư, Niếp Chinh, Dự Cho, Kinh Kha, trong lịch sử Trung Quốc cũng chiếm một vị trí khá lớn. Nhất là Kinh Kha: Hắn đã làm cho hai chữ ‘thích khách’ mang sắc thái lừng lẫy, cao thượng hơn. Đương nhiên ở thế kỉ 21, thích khách chỉ còn đánh đồng ý nghĩa với hoạt động khủng bố.

Diêu Kế Tông không nghĩ xuyên qua nghìn năm đến Đường triều, lại có thể được chứng kiến sự việc mạo hiểm như vậy. Hắc y nhân này cư nhiên trên đường cái tiền hô hậu ủng ám sát thất hoàng tử. Dọc đường có nhiều thị vệ như vậy, trong khi hắn chỉ có một mình, khó khăn không ít, vậy mà hắn vẫn dám xuống tay.

Kiếm kia vô cùng huyền ảo, thân thủ phi phàm, phản ứng mau lẹ, Diêu Kế Tông chỉ nhìn thôi cũng thấy ghen tị vạn phần. Nhìn theo bóng hình khuất dần, Diêu Kế Tông vỗ bàn nói: “Người này, làm hoạt động khủng bố tốt như vậy, đủ tiêu chuẩn làm trợ lí cho Bin Laden.”

Hắn còn đang mải nói, hắc y nhân kia đã phi thân nhảy lên, chỉ vài giây sau đã hoàn toàn biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thân hình này quả thực quen thuộc…Đột nhiên trong lòng hắn vừa động, mặt mày biến sắc, không nói lên lời. Hắn vội vàng cầm lấy chén rượu uống cạn, khôi phục lại tinh thần. Đoạn liếc mắt nhìn Sở Thiên Diêu đang ngồi đối diện, hắn phát hiện nàng mặt mày cũng trắng bệch, chăm chú nhìn hắc y nhân đã biến mất không phương hướng. Diêu Kế Tông lên tiếng gọi: “Tứ lang, Tứ lang.”

Sở Thiên Diêu đột nhiên hoàn hồn: “Chuyện gì?”

Diêu Kế Tông nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: “Ngươi xem hắc y nhân kia có phải rất quen mắt không?”

Sở Thiên Diêu thất thần, không nói được gì. Rất lâu sau mới nói: “Gì mà quen mắt hay không quen mắt, ngươi đừng nói lung tung. Hoàng tử gặp chuyện như vậy, quan phủ nhất định sẽ đứng ra, bọn họ thà bắt nhầm người cũng quyết không buông tha. Ngươi thuận miệng nói bừa, biết đâu gây oan uổng cho người tốt thì sao?”

Diêu Kế Tông là người thông minh, nhìn phản ứng của Sở Thiên Diêu, lại nghe nàng nói những lời này, liền nhận ra, nàng cũng như hắn, đã nhìn ra lai lịch của hắc y nhân kia. Chỉ là đều không muốn vạch trần, họ vẫn im lặng ngồi đối diện, nhìn đoàn người chỉnh tề đi trên đường phố một lần nữa. Diêu Kế Tông vốn không biết trong xe còn có Lý Sướng, lại còn bị một chút thương tích. Nếu không, hắn nhất định không quản nguy hiểm chạy tới xem vết thương của nàng ra sao.

Đêm khuya, Thụy An vương phủ, Giáng Tuyết lâu.

Lý Sướng buổi chiều gặp chuyện, lại còn mang theo vết thương trở về. Nàng làm phu thê Thụy An vương lo lắng vô cùng, cũng may không có gì nguy hiểm. Thái y thay phiên nhau ra vào, xem thương bắt mạch, kê đơn bốc thuốc, Lý Sướng bất đắc dĩ phải uống thuốc theo lời thái y. Vương phi tự mình đỡ nàng trở về phòng. Có lẽ vì tác dụng của thuốc, Lý Sướng nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng đột nhiên có cảm giác...nàng vội vàng mở to hai mắt, chỉ thấy trước mắt là ánh trăng tròn rét lạnh.

Nha hoàn Bách Hợp đỡ nàng xuống giường, mang lên một bàn thức ăn, ôn nhu nói: “Tiểu quận chúa, người còn chưa dùng bữa, bây giờ dùng một chút cháo điểm tâm đi.”

Lý Sướng tâm trạng không tốt, cái gì cũng không muốn ăn. Nhưng vì Bách Hợp ra sức khuyên bảo, nàng đành xã giao nói vài câu: “Đêm đã khuya, Bách Hợp, ngươi đi nghỉ đi. Không cần ở đây với ta, ta ăn xong sẽ tự đi ngủ.”

Bách Hợp tuân lệnh lui ra, Lý Sướng một mình ngồi trên lan can bên trái khuê phòng. Tâm trạng nàng cũng giống như vầng trăng ngoài kia, nửa tối nửa sáng. Nhìn bầu trời đêm rộng lớn trước mặt, nàng lại nhớ đến cặp mắt lạnh lùng nhưng dịu dàng kia. Nhưng hắn vì sao lại…. Lý Sướng theo bản năng đưa tay lên xoa cổ họng, chỉ một chút vết thương nhỏ mà thái y đã hết sức băng bó kĩ càng. Lúc ấy, mũi kiếm sáng như tuyết đã suýt nữa lấy mạng nàng. Ánh mắt đó cũng từ kinh ngạc chuyển sang thương tiếc. Nàng bị thương, hắn thực sự đau lòng như thế sao? Vậy thì bây giờ, hắn vì cớ gì vẫn không hề xuất hiện.

Lý Sướng tâm tư ngổn ngang trăm mối, đột nhiên trước mắt xuất hiện một thân ảnh màu đen, từ phía cây bạch quả cổ thụ mà đi tới. Nàng cả kinh, muốn hét lên một tiếng. Nhưng định thần lại, vội vàng lấy tay che miệng. Nàng trợn to hai mắt, chăm chú nhìn người trước mặt. Hắc y nam tử thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, so với ánh trăng càng sáng càng đẹp. Ngày đó, đầu thuyền từ biệt, cho tới hôm nay mới có thể gặp lại. Lý Sướng trong lòng cảm xúc như thủy triều dâng trào, nước mắt mạnh mẽ tuôn rơi.

Bộ Bình Xuyên đã muốn đến đây từ lâu. Trời vừa tối, hắn đã mạo hiểm đột nhập Thụy An vương phủ. Trước kia, hắn đều đợi qua giờ hợi mới tới, nhưng hôm nay, sao có thể chờ. Hắn đứng dưới gốc cây bạch quả nhìn lên cửa sổ. Thấy nàng ngủ không yên, cơm nước không màng, tâm sự ngổn ngang chồng chất. Nàng u sầu buồn khổ vì hắn, vậy mà hắn chỉ có thể yên lặng đứng nhìn. Khi bàn tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa vết thương nơi cổ họng, hắn trong lòng chấn động vô cùng. Là lỗi của hắn, mới làm nàng bị thương như vậy. Hắn vì thế không cần nghĩ ngợi, vội vàng rời khỏi bạch quả, tiến về phía lan can, nơi nàng đang ngồi.

Hai người đối diện nhau, không ai nói gì. Rất lâu sau, Bộ Bình Xuyên mới lo lắng đưa tay xem xét vết thương nơi cổ họng Lý Sướng.

“Bộ Bình Xuyên.” Lý Sướng giống như nói mê, chỉ biết gọi tên hắn. Thanh âm run run như sợi tơ trước gió. Nước mắt nàng đọng lại nơi khóe mắt, rồi đột nhiên rơi xuống trên tay Bộ Bình Xuyên.

“Đừng khóc.” Bộ Bình Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Ta thích nhìn nàng cười.” Bàn tay hắn ấm áp, thanh âm cũng ấm áp. Hắn bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thực chất lại dịu dàng đến vậy.

Lý Sướng cầm lệ, nhìn hắn cười. Nhìn nàng cười minh diễm vô song, Bộ Bình Xuyên trong lòng vô cùng hoảng hốt. Trong trí nhớ lại hiện lên một khuôn mặt rạng ngời xinh đẹp, nhưng…một ánh kiếm xuất ra, nhằm thẳng ngực nàng mà phóng tới. Khuôn mặt tuyệt sắc, trong phút cuối của cuộc đời, tái nhợt như sắc trăng tàn. Nghĩ đến đây, tay hắn bỗng trở lên lạnh ngắt, cứng nhắc không buồn cử động.

“Sao vậy?” Lý Sướng mẫn cảm đã nhận ra, nàng nhìn Bộ Bình Xuyên. Ánh mắt hắn tựa hồ ẩn chứa tang thương, một loại tang thương khiến người khác nhìn thấy cũng đau lòng.

Bộ Bình Xuyên không trả lời, chỉ im lặng thu hồi bàn tay đang đặt trên người nàng, nói: “Ta phải đi.” Hắn vừa nói vừa nhanh chóng đứng lên rời khỏi ghế.

Lý Sướng khẩn trương, bất chấp rụt rè e lệ, vội vàng chạy tới nắm lấy tay hắn: “Chàng mới tới, đã đi sao? …Ta bao giờ mới có thể gặp lại chàng.” Tâm sự nữ nhi vốn không nên nói ra, nhưng tình thế cấp bách, Lý Sướng lại không ngần ngại thốt ra. Lời vừa nói ra, hai gò má nàng đã đỏ bừng lên, chẳng khác nào hoa hồng tháng ba e ấp.

Bộ Bình Xuyên yên lặng nhìn nàng thật lâu, trái tim giống như khối băng cứng, trong chốc lát đã tan thành dòng nước dịu dàng…Nhưng hắn chỉ có thể lạnh lùng giật tay ra, lặp lại: “Ta phải đi.” Tiếng nói vừa dứt, hắn lại một lần nữa xoay người, cố bước đi thật nhanh. Nếu không đi, chỉ sợ tình cảm của nàng sẽ trói buộc hắn lại, không để hắn rời khỏi.

“Bộ Bình Xuyên.” Lý Sướng vừa thấy hắn phi thân khỏi Giáng Tuyết lâu, không cần nghĩ ngợi, đã vội vàng đuổi theo. Nàng nhất định phải đi cùng hắn, vô luận đi tới nơi đâu, vô luận là thiên đường hay địa ngục. Nàng hoàn toàn quên chính mình không biết võ công, thân hình xinh xắn lanh lợi của nàng đập vào thành lan can, mất cân bằng, ngã xuống dưới lầu. Bộ Bình Xuyên cách đó không xa, linh cảm thấy điều chẳng lành, lo lắng quay đầu lại. Hắn nhanh chóng phi thân đỡ lấy Lý Sướng đang từ từ rơi xuống.

Lại một lần nữa, Lý Sướng ngã vào vòng tay Bộ Bình Xuyên, cứ như vậy nhẹ nhàng che chở cho nàng, giống hệt như lần đầu gặp mặt. Nàng ở trong lòng hắn, ngại ngùng đưa mắt nhìn hắn, trong ánh mắt ngập tràn ánh trăng trong suốt, như mộng như ảo. Nếu có thể, nàng hi vọng, giây phút này kéo dài hết cả đời.

Bộ Bình Xuyên ôm Lý Sướng, hai tay run lên nhè nhẹ. Hắn không dám nghĩ đến, nếu vừa rồi chậm một chút, cả thân thể mềm mại của nàng sẽ rơi xuống mặt đất, cả người tràn ngập một màu máu đỏ như hồng liên. Trong đầu hắn nhất thời hiện lên hình ảnh nhiều năm về trước…Máu, rất nhiều máu, khắp nơi đều là mùi máu tanh, cả người đều dính máu, rửa thế nào cũng không sạch được. Chuyện cũ ùa về, hắn trong lòng kinh hãi, thống khổ đến tận xương, toàn thân đều run lên đau đớn.

Lúc này, lầu trên lầu dưới, có lẽ nghe thấy được động tĩnh, đều trở dậy thắp đèn. Bộ Bình Xuyên đột nhiên hoàn hồn, ôm Lý Sướng trở lại khuê phòng. Đoạn quay người định rời khỏi. Nhưng Lý Sướng lại năm lấy tay hắn không cho đi, ánh mắt nhìn hắn khẩn cầu. Vừa rồi, nàng không quan tâm đến tính mạng đuổi theo hắn, Bộ Bình Xuyên vì vậy trong lòng cảm động vô cùng. Lúc này, lại thấy vẻ mặt của nàng, hắn thực sự không nhẫn tâm rời đi.

Đột nhiên từ bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng Bách Hợp: “Tiểu quận chúa, người còn chưa ngủ sao?”

“Ta đang định đi ngủ, ngươi lên đây làm gì?” Lý Sướng đáp.

“Nô tì nghe thấy tiếng người gọi nên mới lên đây xem sao. Nếu không có việc gì, nô tì xin cáo lui trước.”

Hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Xa xa vang đến tiếng phụ thân nàng: “Bách Hợp, tiểu quận chúa cho gọi ngươi sao?”

Tiếng bước chân vừa rồi nguyên lai là của Chu mama, vú nuôi của nàng. Nàng vội vàng thổi tắt nến, vờ như đã nghỉ ngơi. Bách Hợp liếc mắt thoáng nhìn qua cũng đã đoán được ý tứ của chủ nhân. Nàng nhanh chóng đổi lại khuyên mặt tươi cười, quay lại nói với Chu mama vài câu. Sau đó hai người cùng đi xuống dưới lầu. Ngoài phòng lại yên tĩnh trở lại.

Chương 15

Trong khuê phòng lúc này không tiện thắp đèn, Lý Sướng vì vậy mới cùng Bộ Bình Xuyên ra ngồi bên cửa sổ. Đêm khuya, mùi hoa thanh tĩnh, bóng cây sơ tịch, ánh trăng như ngàn vạn chỉ bạc lung linh bao quanh thân ảnh hai người bọn họ. Lý Sướng chăm chú nhìn Bộ Bình Xuyên, hắn tuy rằng một thân hắc y tăm tối, không có nửa điểm sáng ngời. Nhưng nàng lại cảm giác thấy hắn giống như nhật nguyệt dịu dàng, ấm áp.

“Từ ngày đó, ta mỗi ngày đều đi chơi thuyền. Nhưng mà, chàng…” Lý Sướng nói đến một nửa, liền đỏ mặt không nói tiếp nữa. Tuy vậy, lời nàng nói lại ý nhị hàm súc, chất chứa vô vàn tình cảm. Bộ Bình Xuyên nghe được, trong lòng không khỏi rung động. Nàng ngày ngày đến sông Trường An chơi thuyền. Hắn đêm đêm tìm bóng nàng sau khung cửa sổ. Hắn có tâm, nàng cũng có lòng…Nhưng cho dù có tình sâu ý nặng, kiếp này cũng không thể chống lại vận mệnh an bài.

“Có cách nào quên ta không?” Bộ Bình Xuyên nhìn Lý Sướng, gằn từng tiếng.

Lý Sướng giật mình nói: “Quên chàng, tại sao? Bộ Bình Xuyên, từ khi gặp chàng, trong lòng ta đã chỉ có mình chàng. Cho dù có thế nào, ta cũng sẽ không quên chàng.”

Quen biết nhau, có lẽ là ngẫu nhiên, nhưng trong đó còn ẩn chứa nhân duyên. Nếu không, dùng cái gì để yêu thương nhau, dùng cái gì để hi vọng ở bên nhau.

“Nàng biết ta vừa ám sát hoàng tử, có thể nói tội trạng tày đình. Tính mạng ta như ngọn đèn trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Nàng cần gì phải…” Bộ Bình Xuyên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm, giống như mọi chuyện chẳng hề liên quan chút gì đến bản thân.

“Tại sao? Chàng tại sao lại muốn ám sát thất hoàng huynh?”Lý Sướng trong lòng thắc mắc, không tài nào lí giải được.

Bộ Bình Xuyên không trả lời. Hắn trầm mặc suy tư, ánh mắt giống như đã trôi về một nơi rất xa xôi…

“Chàng không muốn nói cũng không sao.” Lý Sướng dịu dàng nói. “Tuy rằng chàng ám sát hoàng tử, nhưng không ai biết hắc y thích khách đó chính là chàng. Qua một thời gian, phong ba lắng xuống, chàng sẽ không phải lo gì nữa.” Tuy biết lần này sự tình nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn an tinh thần Bộ Bình Xuyên.

“Qua một thời gian nữa, nếu có cơ hội, ta sẽ lại thử thêm lần nữa.” Bộ Bình Xuyên dập tắt hi vọng trong lòng nàng, ánh mắt hắn tối lại như bóng đêm, hờ hững, lạnh lùng. Hắn đã quyết, dù thế nào cũng khó lòng thay đổi được.

Lý Sướng thất thần, không biết phải nói gì. Chỉ có nước mắt như trân châu vẫn lặng lẽ rơi xuống. Bộ Bình Xuyên khẽ cắn môi, vội đứng lên, xoay người, nhưng còn chưa kịp cất bước, hắn đã cảm giác thấy mềm mại mảnh khảnh ôm chặt lấy hắn. Lý Sướng nghẹn ngào nói: “Nếu cần qua một thời gian nữa, thì bây giờ, dành thời gian này cho ta được không?”

Bộ Bình Xuyên toàn thân cứng đờ. Hắn không xoay người, cũng không trả lời. Lý Sướng thấy vậy lại càng ôm chặt hắn hơn, nàng liều lĩnh hành động, toàn tâm toàn ý vì tình yêu. Đột nhiên, Bộ Bình Xuyên cảm thấy một chút ấm áp nơi đầu vai, hắn biết đó là nước mắt nàng, từng giọt từng giọt rơi xuống, trong phút chốc đã thấm ướt vai áo hắn.

Bộ Bình Xuyên trong lòng còn đang chần chừ, mà thân thể đã có suy nghĩ của riêng mình. Hắn không tự chủ được, xoay người, một tay ôm lấy thân thể xinh đẹp của Lý Sướng vào lòng. Lý Sướng ở trong lòng hắn, không hề nhúc nhích. Kề sát trong ngực, có thể cảm thấy trái tim đang mạnh mẽ đập dồn, một chút cảm giác tình cảm mãnh liệt trào dâng.

Bóng đêm tĩnh lặng như tờ, trên trời ngàn vạn vì sao lấp lánh, ánh trăng ấm áp soi sáng khắp nhân gian. Dưới ánh trăng lung linh huyền ảo, hai người bọn họ lặng lẽ vai kề vai, chẳng khác nào bức tranh xuân tuyệt mĩ.

Hoàng tử bên đường gặp chuyện, thành Trường An cơ hồ đều náo loạn, Cửu Môn đề đốc huy động toàn bộ nha dịch lùng sục trên dưới, ngõ ngách trong thành, cốt tìm cho ra thủ phạm. Phàm là kẻ khả nghi, đều trước bắt, sau thẩm tra. Đúng như Sở Thiên Diêu đã nói, thà rằng bắt nhầm, chứ nhất quyết không thể bỏ sót, đại lao xem ra cũng sắp đến mức kín người hết chỗ mất thôi.

Diêu Kế Tông không muốn thêm rắc rối, cũng biết mình cùng người của Long ngũ gia thù càng thêm thù, vì vậy đành miễn cưỡng ở nhà mấy ngày mới dám xuất môn. Hơn nữa, lần này hắn xuất môn còn cẩn thận ngồi trong xe ngựa. Trước kia, điều tối kị với Diêu Kế Tông là ngồi xe ngựa, chẳng thể ngắm phố phường hai bên. Hơn nữa, thời cổ đại bánh xe không có lốp, giảm xóc cũng không có, trong xe chấn động không ngừng. Chỉ tiếc là hiện tại hắn vận khí không tốt, vẫn nên lấy an toàn làm trọng. Ngồi trong xe buồn chán, hắn nhịn không được đứng lên ngâm nga, đem lời hát của Chu Hoa Kiện sửa miệng đổi mặt.

“Ta thật phiền thật phiền, cuộc đời sao quá cực đoan. Ta muốn tự do tự tại, tự do tự tại không cần đề phòng.”

Hắn lần này xuất môn muốn đi tới hai nơi, một là Tĩnh An vương phủ, hai là Sở phủ. Ngày đó, Sở Thiên Diêu đi theo hắn lấy xiêm y, không ngờ trên đường lại gặp phải nhiều chuyện như vậy. Cùng Cao Mãnh tỉ võ một phen, lại chứng kiến hoàng tử gặp nạn. Hơn nữa, cái thân hình hắc y quen thuộc kia làm họ đều chấn động, kết quả việc chính lại quên mất. Vừa ra khỏi tửu lâu đã đường ai nấy đi, không còn nhớ tới việc đi lấy xiêm y nữa. Diêu Kế Tông hôm nay mới chợt nhớ ra, mới vội vàng chuẩn bị cẩn thận để mang trả cho nàng.

Vào Tĩnh An vương phủ, vừa thấy Nhược Nhược cùng Lý Hơi, việc thứ nhất, Diêu Kế Tông kể lại sinh động như thật chuyện hắn ngày ấy tận mắt chứng kiến có kẻ ám sát hoàng tử. Hắn nói liền một hơi, sau cùng còn buông một câu nhận xét: “Thích khách này quả thật thân thủ phi phàm. Nơi đó đều là ngự tiền thị vệ võ công cao cường, thế mà hắn bất ngờ xuất hiện, suýt nữa đã ám sát thành công. Lúc trước nếu đổi hắn là Kinh Kha, chưa biết chừng lịch sử đã thay đổi.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 tap2
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .